Hướng dẫn đã nêu rõ 19 hành vi tiêu cực cần tập trung chỉ đạo phòng, chống bao gồm: 1. Nói, viết, thực hiện không đúng hoặc không thực hiện, thực hiện không đầy đủ chủ trương, đường lối, quy định của Đảng, pháp luật của Nhà nước. 2. Không chấp hành hoặc
Trong phong thuỷ, thế hành lang dài và hẹp tương tự như một đường hầm dài. Chúng sẽ gia tăng tốc lực khiến các luồng khí lao xuống hành lang rất nhanh, thay vì uốn khúc quanh co và tụ lại trong ngôi nhà của bạn. Khi các luồng khí "tăng tốc" nhanh chóng có thể tạo ra những "thách thức" cho những đồ vật trong hành lang đó.
5.1. Thiết kế hệ thống cấp nước cho trường đại học phải tuân theo các tiêu chuẩn hiện hành. Chú thích: a) Trong trường đại học cần thiết kế hệ thống cấp nước chung cho sinh hoạt, học tập. Trường hợp cần cấp nước chữa cháy, phải thiết kế hệ thống cấp nước
Đại Dương Cuối Đường Làng. Tác giả: Neil Gaiman. Thể loại: Tiểu Thuyết Phương Tây. Vui lòng chọn định dạng file để tải hoặc đọc online. EPUB MOBI PDF Đọc Online. Tại Sussex (Anh), một người đàn ông trung niên trở lại tìm thời thơ ấu của mình khi trên đường về nhà
Biệt thự Movenpick Phú Quốc nằm trong tổ hợp nghỉ dưỡng condotel, biệt thự biển và khách sạn đạt tiêu chuẩn khu nghỉ dưỡng 5 sao quốc tế đầu tiên trên bờ biển Ông Lang, trên bờ biển phía tây của Đảo Ngọc Phú Quốc với bãi biển dài, bờ cát trắng mịn và làn nước trong xanh. Biệt thự Movenpick Phú Quốc
. Miêu Bội Lan theo Tả Thiếu Dương đi xuyên qua ngõa thị, một con phố, rẽ vào cái ngõ nhỏ, trên đường đi, Tả Thiếu Dương dò hỏi nhà nàng ở đâu, trong nhà có những ai, thường ngày làm những gì, Miêu Bội Lan chỉ gật hoặc lắc, không đáp, nếu không phải biết nàng ít nói, Tả Thiếu Dương còn nghĩ nàng vẫn giận Quý Chi Đường rồi mà Tả Thiếu Dương không khai thác được thêm thông tin gì về Miêu Bội Lan, còn bực bội thầm gọi nàng là Á Miêu Mèo câm. Đến cửa, Tả Thiếu Dương gọi lớn - Mẹ! Cha bảo con mua củi về, để ở đâu bây giờ?Bên trong truyền ra giọng Hồi Hương - Đệ đệ về rồi à, mẹ đang bận, củi cứ cho vào bếp ấy, đã chẻ chưa? ... Ấy, là cô nương à? Hồi Hương đi ra nhìn thấy cô nương lần trước cứu đệ đệ mình, mừng rỡ - Mau, mau, mời vào ngồi. Đệ đệ, không biết giúp người ta tháo củi xuống, bó củi lớn thế Đúng, Thiếu Dương vội đi tới giúp, nhưng Miêu Bội Lan đã khéo léo gánh củi lách người đi vào đại sảnh, sau đó tới thẳng nhà bếp, rút cái đòn gánh cắm ở giữa, đặt hai bó củi xuống đất, dùng chân dẫm lên, rút bên hông ra một thanh đao, chém đứt giây mây to như cổ tay, cầm một đoạn củi lên, bổ rắc một cái, thanh củi chẻ làm đôi rất ngọt, không tưởng tượng con dao trông lưỡi sứt mẻ thể kia mà bổ bủi ngọt như Hương đứng ở cửa bếp nói - Cô nương, không cần đâu, để chúng tôi tự chẻ cũng được, cô ra phòng ngoài uống ít nước Bội Lan lắc đầu, tay không dừng lại chút Thiếu Dương đứng đó cũng chẳng giúp được gì, bếp nhà y thì chật, Miêu Bội Lan ở bên trong bổ đống củi lớn, ngay cả giúp xếp củi không có chỗ, chỉ đành cùng Hồi Hương đứng ở cửa nhìn nàng làm Không phải chứ, sáng nay mới hỏi chuyện Tiểu Muội, bây giờ lại đưa về cô gái khác, đệ muốn có tức phụ tới mức đó sao?Tỷ tỷ thật lắm chuyện, Tả Thiếu Dương hỏi nhỏ lảng đi - Tỷ, buổi sáng đã bàn nhau tỷ tới Huệ Dân Đường xem xét tình hình mà, sao tỷ không đi?- Ai nói tỷ không đi? Tỷ đây còn cải trang ngồi uống trà suốt cả sáng đau bụng, trưa về ăn cơm, định bắt tỷ ôm bụng đói ngồi canh ở đó à? Hồi Hương đanh đá chỉ cái mũ rộng vành buông lụa che để trên bàn, rồi hạ thấp giọng đánh mắt về phía bếp- Vậy tỷ có phát hiện ra cái gì không?- Suốt cả buổi sáng thấy một nhà đưa một lão phụ nhân tới khám bệnh, khóc lóc sụt sùi tới rồi khóc lóc sụt sùi đi, nghe ngóng chút bảo hết chữa Thiếu Dương ngạc nhiên đáp - Sao tỷ không tới gọi Không Vì sao?- Nhà đấy nghèo lắm, quần áo rách rưới, chữa được cũng chẳng có tiền Là người nhà nghèo sao?- Đúng, mục đích của chúng ta là kiếm tiền trả tiền thuê phòng, tránh bị đuổi khỏi nhà, chúng ta có chữa được cũng chẳng có tiền. Đương nhiên nói vậy cũng hơi thất đức, có điều người ta lại chẳng tới nhờ chúng ta chữa trị, chiến tranh loạn lạc đói kém, người chết đầy ra đấy, ai mà quản hết Thiếu Dương có chút ảm đạm, tỷ tỷ nói rất thật, y sống trong thể giới hòa bình, vật chất dư dả, không có tư cách đánh giá chuyện này, y tự thuyết phục mình, ngay cả danh y Huệ Dân Đường còn không chữa được cơ mà, mình chắc gì đã chữa được trong lòng cố bào chữa như thế, nhưng người cứ như mất hết tinh thần, lại có chút nóng nảy bực dọc, Tả Thiếu Dương đi ra ngoài đại sảnh ngồi, tiếng chẻ củi đều đặn truyền vào tai, nghĩ một lúc quay lại cửa bếp - Tỷ tỷ, nhà bệnh nhân đó ở đâu?- Làm cái gì? Hồi Hương nhíu mày- Đệ ... Đệ muốn đi xem sao, nếu có thể giúp được họ là chuyện Đệ? Tạm thời không nói đệ ôm rơm rặm bụng, lo chuyện bao đồng thiên hạ, ngay cả Huệ Dân Đường không chữa được, đệ chữa được không, chẳng may chết người, người ta đòi bồi thường, thì lòng tốt của đệ thành ra hại gia đình mình đấy có biết không hả? Hồi Hương không tán đồng- Đệ chỉ đi xem sao, trị được thì tốt, đệ không miễn cưỡng đâu, không để mình bị cuốn Hương phất tay - Bỏ đi, đừng chọc vào chuyện Tỷ, đệ làm nghề y, không biết thì thôi, biết rồi không thể nhìn người chết mà ngó lơ không mảy may động lòng được ... Hơn nữa, ai bảo tỷ nói Hương bĩu môi - Được, được, tỷ không biết nhà họ ở đâu, bọn họ nghe nói không chữa được là khóc lóc đi rồi, tỷ cũng không hỏi, nguyên nhân vì sao không hỏi thì đệ biết rồi Tỷ không nhìn xem họ đi đâu à?- Nhìn không có nghĩa là biết. Đệ, đừng nói là tỷ không biết thật, có biết thì tỷ cũng không nói đâu. Nhà ta đủ phiền toái rồi, đệ đừng rước thêm chuyện vào người khi hai tỷ đệ bọn họ nói chuyện thì Miêu Bội Lan đã chẻ xong hết đống củi, còn sắp xếp chỉnh tề ở một bên, dắt dao chẻ củi vào bên Hương ra ngoài rót cốc nước mang tới - Cám ơn cô nương, uống cốc nước cho đở Bội Lan nhận lấy cốc nước, nhoẻn miệng cười rất tươi, uống một hơi hết cốc nước, liếc Tả Thiếu Dương không biết có chuyện gì mà đứng ngây đó, nàng không hỏi trả lại đi ra Hương lại nói - Cô nương, ngồi nghỉ một chút rồi hẵng Bội Lan chỉ lắc đầu, rảo bước đi nhanh Thiếu Dương bấy giờ như bừng tình, định gọi nàng thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, rồi một đám người hớt ha hớt hải tràn vào đại sảnh, hán tử y phục lam lũ cõng theo một lão phụ, lão phụ này cao lớn, lại còn béo, nằm trên lưng muốn đè gãy lưng hán tử, hai tay buông thõng trước ngực hắn, mềm nhũn, đong đưa qua lại, như đang từ biệt thế Lang trung! Lang trung ở đâu? Giúp với, mau cứu Bội Lan đi được nửa chừng thấy thế thì quay trở lại, hớt hải hỏi - Lý đại ca, xảy ra chuyện gì?Một thanh niên trong nhóm người đó nhìn thấy nàng hỏi - Bội Lan, muội cũng tới đây xem bệnh à? Bà bà ta đột nhiên bị bệnh, tới tìm Tả lang trung trị bệnh, Tả lang trung đâu?Tả Thiếu Dương đi nhanh ra - Mau mau đưa người bệnh vào đây đặt xuống ... Bội Lan cô nương quen họ?Miêu Bội Lan gật đầu - Đây là Lý đại nương cũng là người ở Mai ra là nàng là người ở Mai Thôn mà hôm qua cha con họ tới xem bệnh, rốt cuộc cũng biết nơi ở của nàng rồi, nhưng Tả Thiếu Dương phải tạm hoãn niềm vui đó lại - Người bệnh làm sao?Hán tử đi đầu là Lý Đại Tráng con cả trong bốn đứa con của Lý đại nương, lấy tên lần lượt từ Đại Tráng cho tới Tứ Tráng, mà quả đúng là người cũng như tên, bốn huynh đệ họ Lý ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, trời lạnh thế này mặc độc cái áo cộc tay mà không thấy Đại Tráng không đáp mà hỏi - Tiểu huynh đệ, xin hỏi Tả lang trung đâu, mẹ ta bệnh nặng sắp chết rồi, Tả lang trung lão nhân gia đâu? Đâu Chính là Cậu? Lý Đại Tráng nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt tỏ sự hoài nghi không cần che này Tả Thiếu Dương có đã chuẩn bị tư tưởng rồi, đây là đãi ngộ với lang trung trẻ - Ta là tiểu lang trung, huynh tìm cha ta, cha ta đang ở Ngõa thị ... Người bệnh làm sao?Lý Đại Tráng không hề tin y - Tiểu huynh đệ, phiền đi gọi lão nhân gia với, làm phiền tiểu huynh nhân tình trạng khẩn cấp, Tả Thiếu Dương không thể đi, quay sang bảo Hồi Hương - Tỷ, tỷ giúp đệ gọi cha đi, đệ ở lại theo dõi tình hình bệnh nhân. Hồi Hương kéo y lại, vừa háy mắt vừa nói lớn - Cha ta chỉ chữa được mấy bệnh cảm cúm đau đầu sổ mũi thôi, bệnh nặng thế này cha ta không giúp được gì đâu, các vị tìm y quán khác đi, đừng làm lỡ dở chuyện chữa bệnh.
Cùng đọc truyện Đại Đường Tiểu Lang Trung của tác giả Mộc Dật tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại tới Mộc Dật có lẽ đa phần bạn đọc không còn lạ nữa, từ Nạp Thiếp Ký tới Hình Danh Sư Gia, Tống Y... Mộc Dật tạo nên tên tuổi của mình cùng phong cách truyện riêng biệt. Cùng thưởng thức tác phẩm Đại ĐườngTiểu Lang Trung, bộ truyện mang đậm nét đặc trưng của tác giả, qua lời văn của dịch giả gạo cội năm đầu Đại Đường khai quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới nơi. Cuối năm rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà...Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn.*** Truyện có rất nhiều chi tiết không theo nguyên tác.
Mấy loại chuyện nam nữ cưới gả đáng lẽ Đổng thị thích nghe nhất, hôm nay bà lại chú ý tới mấy người khách bàn tán về y thuật của Tả lang trung hơn, hình như gần đây liên tiếp trị được mấy ca nguy cấp mà người ta không cứu được, hoặc không muốn cứu, tất cả là nhờ phương thuốc bí truyền gì đó nên tiếng tăm lên cao. Vì bà ta có bệnh, bệnh lâu rồi, uống không ít thuốc mà không khỏi, nghe ngóng ở đâu có lang trung giỏi là đi xem. Lần này vốn có thể xem bệnh miễn phí, không ngờ bà nương kia nói lời khó nghe làm Tả lang trung không cao hứng đi mất rồi. Đến trưa Đổng thị tạm biệt đám lão phụ thiếu phụ về nhà. Qua Tết thời tiết có khá hơn phần nào, tuyết đóng trên đường đang tan, những cột băng ở mái hiên đang tí tách nhỏ từng giọt nước xuống đất, đống người tuyết lớn nhỏ mà bọn trẻ con đắp lên cũng chảy ra, không còn ra hình dạng gì, bùn tuyết trộn lẫn, trắng đen loang lổ, trông mà khiến người ta buồn nôn. Về tới nhà, Đổng thị cảm thấy khớp gối đau hơn trước kia nhiều lắm, cử động cũng khó khăn. Bệnh này lâu năm rồi, gió lạnh nổi lên là bắt đầu chịu tội, rảnh rỗi ngồi nhà sống không bằng chết, có ra ngoài trò chuyện mới nguôi ngoai ít nhiều. Khó khăn lắm mới bước qua được ngưỡng cửa, tiểu tôn tử chạy ra, tay còn cầm nửa cái bánh lúa mạch– Nãi nãi đã về. Đổng thị vịn khung cửa, cười yên thương– Mặt đất có băng, cháu đừng chạy loạn coi chừng ngã đấy. – Không ngã đâu ạ, nãi nãi, cháu đi chơi đây, Tiểu Cẩu đang đợi tôn tử cắn một miếng bánh nữa, còn miếng nhỏ đại khái trời lạnh làm đông cứng khó ăn, nên nó thuận tay ném luôn vào góc tường, nhảy tưng tưng ra ngoài. – Ài, cái thằng bé này, sao ném bánh đi, đó là đồ ăn, lãng phí lương thực sẽ bị sét đánh đấy ….Nhưng đứa bé chạy xa rồi, Đổng thị lầm bẩm thêm vài câu, gian nan đi tới bên tường, dùng tay chống đầu gối, từ từ khom lưng nhặt miếng bánh lên. Đột nhiên Đổng thị thấy eo đau buốt, kêu lên một tiếng, gối nhũn ra, ngã oạch xuống đất. Nhi tức phụ đang phơi y phục ở sân sau, nghe thấy ngoài có tiếng kêu, hốt hoảng vứt cả chậu quần áo đi, chạy ra thấy Đổng thị ngã trên mặt đất, người cuộn lại, không ngừng rên la, hốt hoảng ngồi xuống ôm lấy– Mẹ, mẹ làm sao? – Ta … Ta bị trẹo lưng rồi, ôi đau …. Đau chết mất thị trán túa mồ hôi lạnh, cắn răng kêu Nhi tức phụ càng hoảng, không biết phải làm gì, đặt tay dưới sườn Đổng thị, run rẩy nói– Để nhi tức đỡ dậy. Đổng thị kêu thảm, cố gắng đưa tay lên ngăn cản– Đừng, đừng! A, đau, đau lắm, đừng đụng vào. Nhi tức phụ buông tay ra, mếu máo nói– Vậy, vậy phải làm sao? Để, để con đi gọi đại thẩm bên cạnh xong chạy sang nhà bên gõ cửa, gọi mãi mới có được một lão phụ và một thiếu niên choai choai sang giúp, tốn rất nhiều công sức khiêng được Đổng thị la hét đau đớn không ngừng lên giường. Đổng thị không nằm thẳng ra được nữa rồi, co quắp trên giường rên siết, vừa kêu đau vừa kêu lạnh. Nhi tức phụ chạy vào gian trong đem cả chăn của trượng phụ ra đặt lên người Đổng thị, bà ta vẫn kêu lạnh, nàng liền lấy cả quần áo trong tủ đắp lên. – Mẹ, con đi gọi phu quân về nhé. Đổng thị lắc đầu– Đừng, nó đang làm việc, bận lắm, đừng quấy nhiễu nó, con đi gọi lang trung tới xem bệnh là được. – Vâng, mẹ nằm yên nhé, con đi ngay. Nhi tức phụ vội vàng chạy đi gọi nhi tử đang chơi đánh nhau về, nói với nó tổ mẫu bị bệnh, bảo nó ở nhà trông, sau đó chạy thẳng tới Nhân Thọ đường ở gần nhà, vén rèm cửa, gọi lớn– Lang trung, lang trung … – Nương tử xem bệnh à?Hỏa kế đi tới đón– Bệnh nhân hơi nhiều, phiền nương tử ngồi ở ghế đợi, tới phiên sẽ xem bệnh cho nương tử. – Không phải ta, là bà bà ta, bà bà bị ngã trẹo lưng, nằm trên giường không đi được, có thể làm phiền lang trung tới xem cho không? Hỏa kế vội quay sang hỏi vị lang trung đang khám bệnh– Diêm lang trung, ngài xem. Lang trung đang chẩn bệnh là Diêm Lập, đồ đệ thứ hai của Tiết lang trung. Tiết lang trung có hai đồ đệ, đại đồ đệ là Thạch lang trung Thạch Tín, chính là nam tử trung niên phong lưu tuấn dật từng tới Quý Chi Đường mua phương thuốc, người thứ hai là Diêm Lập, mặt có cái nốt ruồi to như đầu ngón út ở mép, làm người ta không muốn nhìn thẳng vào mặt ông ta. Diêm lang trung đang kê đơn, chẳng buồn ngẩng đầu lên– Sư phụ và sư huynh không có nhà, ta không thể ra ngoài chẩn bệnh, đưa bệnh nhân tới đây. Nhi tức phụ cuống lên– Nhưng bà bà bà thiếp thân đau lắm, không ngồi lên được nữa. – Vậy thì bảo người khiêng, trẹo lưng hả, kiếm hai người đặt lên cáng đưa tới là được rồi. – Nhưng nam nhân ta không có nhà … Hàng xóm chỉ có lão phụ và đứa nhỏ, không có nam nhân, ba người không khiêng được. Lang trung, xin ngài làm ơn làm phúc, nhà ta ở ngay phía sau thôi, gần lắm … – Vậy thì mua ít dược cao về dán tạm đi. Nhi tức phụ giờ cố trấn tĩnh lại, đi tới bên bàn cười lấy lòng– Lang trung đại ca, xin huynh đó, bà bà ta đau lắm, ta lo chỉ dán thuốc không xong. – Cái bà nương này, không thấy ta đang bận à?Diêm lang trung bực mình ngẩng đầu lên, tuy thiếu phụ khá xinh đẹp động lòng người, song ông ta chẳng nể nang– Nhìn xem, người bệnh đầy nhà thế này, ta đi thì ai khám bệnh, ngươi à? Nhi tức phụ run run, nhìn gần chục người bệnh quanh đó, đa phần nhìn nàng với ánh mắt thiếu thiện cảm, có người thương hại, xong không nói gì cả, bản thân đang bệnh tật, giúp được ai. Thấy lang trung nổi giận rồi, nhi tức phụ không dám nói thêm, vừa gạt nước mắt vừa lủi thủi bước sang một bên, không biết làm thế nào. Lúc này này một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa, tiểu dược đồng ngồi càng xe nhảy xuống, lấy cái ghế gỗ nhỏ đặt dưới xe, vén rèm dày bằng vải đỏ lên– Lão gia, tới rồi. Tiếp đó một lão giả râu trắng tay vén áo bào, tay vịn tiểu dược đồng cẩn thận bước chân lên ghế, rồi thở nhẹ dẫm xuống đất. Diêm lang trung bỏ bút xuống đi ra nghênh đón– Sư phụ đã về, sư huynh không về ạ? – Ừ, sư huynh ngươi ở lại theo dõi bệnh xuống xe chính là Tiết lang trung, đại phu tọa đường của Nhân Thọ Đường. Nhi tức phụ thấy có thêm vị lang trung nữa, mừng rỡ chạy ngay tới, quỳ xuống– Lão lang trung, xin ngài cứu bà bà của thiếp thân. Tình huống này Tiết lang trung gặp nhiều rồi, ôn hòa nói– Đứng dậy đi, bà bà ngươi làm sao? Nhi tức phụ vẫn quỳ, sợ không thành khẩn thì người ta không tới khám cho bà bà của mình, lau nước mắt nói– Bà bà thiếp thân bị trẹo lưng, lúc này không cựa quậy được, đang kêu khóc không ngừng. Vừa rồi thiếp thân có nói với vị lang trung đại ca này, xin huynh ấy đi xem, nhưng huynh ấy không đi được, bảo thiếp thân khiêng bà bà tới, nhưng hàng xóm chỉ có lão thẩm tuổi cao và đứa bé, nam nhân không còn ai cả, không khiêng nổi. Phiền lão lang trung tới xem cho, ở phố sau thôi, chẳng tốn mấy bước. Tiết lang trung gật đầu trầm giọng bảo đồ đệ– Lão nhân gia bị thương, không thể xem thường. Mau đi đi. – lang trung uể oải đáp lời, bảo dược đồng lấy rương thuốc, bước ra khỏi nhà, chẳng nói với nhi tức phụ kia câu nào. Nhi tức phụ luôn mồm cảm tạ, chạy trước dẫn đường. Diêm lang trung đi sau bực tức lẩm bẩm luôn mồm– Trời lạnh thế này còn phải đi khám bệnh, đau phải bệnh gấp gì, chỉ trẹo lưng thôi, có chết được đâu. Xa thế này còn bảo gần, gần cái gì, sắp đi hết thành rồi. Nhi tức phụ nghe thấy hắn không ngừng cằn nhằn, chỉ cười bồi vâng dạ xin lỗi, đi qua con phố, vào cãi ngõ sâu, đi nửa ngõ mới tới.
Tác giả Mộc DậtThể loại Lịch Sử, Cổ ĐạiNguồn Vip Văn ĐànTrạng thái FullSố chương 479Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Chắc chắn không ai là không quen thuộc với tác giả Mộc Dật, từ Nạp Thiếp Ký đến Hình Danh Sư Gia, Tống Y... Ông đã ghi danh vào làng văn học với phong cách truyện độc đáo. Hãy cùng thưởng thức bộ truyện Đại ĐườngTiểu Lang Trung, tác phẩm nổi... tiếng với lời văn lôi cuốn của dịch giả danh tiếng chuyện bắt đầu vào những năm đầu triều đại Đại Đường, khi một cửa hàng thuốc tên Quý Chi Đường nằm ở Thạch Kính. Chủ hàng Tả Quý là một y sĩ thông thường, con gái Lương thị lại nhút nhát và hai cô con gái khác đều tàn tật, khiến cuộc sống gia đình rất đỗi khó khăn và cửa hàng của họ cũng không có nhiều khách đến. Vào cuối năm, họ chỉ còn ăn bánh bao đen rồi bị chủ nhà dọa sẽ đuổi họ nếu không nộp đủ tiền...Tả Thiếu Dương, con trai duy nhất, phải bắt đầu cuộc đời y học của mình từ đó. Tuy vất vả, nhưng cậu vẫn không thiếu bạn đồng hành xinh đẹp trên con đường y học. **Lưu ý Trong bản dịch này có thêm chi tiết không có trong nguyên tác.
Nói tới Mộc Dật có lẽ đa phần bạn đọc không còn lạ nữa, từ Nạp Thiếp Ký tới Hình Danh Sư Gia, Tống Y ... Mộc Dật tạo nên tên tuổi của mình cùng phong cách truyện riêng biệt, đặc biệt là kiến thức về y học phong phú cùa tác giả làm chúng ta khâm phục, mê mẫm trong thế giới y học . Đại Đường Tiểu Lang Trung là bộ truyện mang đậm nét đặc trưng của tác giả. Những năm đầu Đại Đường khai quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới nơi. Cuối năm rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà ... Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn.
đại đường tiểu lang trung